Vạch mặt bọn Cộng Sản gian manh đang núp bóng Người Quốc Gia-Tỵ Nạn.
- Bài 4
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Quý độc giả vừa được « Thị sát » qua những « trận giao tranh mười phút » của « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà ». Bây giờ, chúng tôi xin mời quý vị tam biệt miền Trung, để cùng «đi vào » miền Nam, để biết thêm về đoàn quân « Kháng Chiến Sài Gòn » :
Cũng trên « Đài Phát Thanh Việt Nam Kháng Chiến » với những lời phát thanh và đã được đăng trên báo « Kháng Chiến » nơi trang 19, số 71, tháng 01 năm 1988, như sau :
«Đây, là tiếng nói của Việt Nam Kháng Chiến phát đi từ Căn Cứ Quốc Nội của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam… »
* Kháng Chiến Sài Gòn.
- Việt cộng run sợ các ấn phẩm và tài liệu kháng chiến.
- Một tên trong đoàn thanh niên cộng sản bị giết.
(VNKC. 23-10-1987)
Tại thành phố Sài Gòn, những ấn phẩm và tài liệu tuyên vận của Mặt Trận đã được lén chuyền tay nhau đọc và phổ biến sâu rộng. Tin này đã được đài Việt Nam Kháng Chiến phát thanh ngày 23-10-1987 và cho biết thêm là sự kiện này đã khiến Thành ủy việt cộng vô cùng bực tức và ráo riết ra lệnh truy lùng nhưng không đạt được kết quả bao nhiêu. Những tài liệu này đã được phổ biến rộng rãi trong các cơ xưởng quốc doanh, trong cả các Đảng, Đoàn của việt cộng, khiến cho việc kiểm soát, truy tìm càng khó khăn và phức tạp vì Thành ủy việt cộng không dám làm rầm rộ.
Theo phúc trình của Đoàn Thanh Niên Kháng Chiến Thành Phố Sài Gòn, các tài liệu được đồng bào ta trong nước ưa thích nhất là cuốn Ca Dao Kháng Chiến và Anh Hùng Nước Tôi.
Ngoài ra, vào đêm mùng 4 tháng 9 vừa qua, một thanh niên tên Phòng trong đoàn thanh niên cộng sản đã bị đâm chết tại đường Điện Biên Phủ. Dư luận trong khu vực nói rằng thanh niên bị đâm chết vì hắn chuyên dòm ngó, cáo giác người khác là có liên hệ hay chứa chấp « tài liệu phản động ».
Với cái bản tin trên, tôi thấy cái « Mặt trận » này còn láo hơn cả Việt cộng nữa. Trước năm 1975, tôi cũng từng nghe mấy cái đài phát thanh của Việt cộng. Cũng những tin « Bộ đội giải phóng miền Nam » trong trận đánh ở các tiền đồn, rừng núi, hoặc các vùng địa đầu giới tuyến « Mỹ-Ngụy chết rất nhiều ; còn bộ đội ta chỉ hai, ba người chết và vài người bị thương nhẹ ». Cố nhiên, Việt cộng cũng tung tin thất thiệt, nhưng còn kém xa cái « Đài Phát Thanh và Báo Kháng Chiến » vì vừa láo vừa ngu. Bởi, ngày xưa Việt cộng tung tin trong lúc còn nữa nước, tức miền Nam thuộc quyền kiểm soát của Việt Nam Cộng Hòa. Còn cái « Đài Phát Thanh Kháng Chiến » này đã tung tin trong lúc cả nước Việt Nam đã hoàn toàn rơi vào tay của cộng sản Hà Nôi.. Như thế, thiết nghĩ chúng tôi chẳng cần phải dài dòng thêm để mất thời giờ của quý vị ; mà nhân đây chúng tôi kính mời quý vị đọc thêm một « Bản tin » khác của « Kháng Chiến » đã được đăng trên « Báo Kháng Chiến » nơi trang 51, số 89, tháng 7-1989, nguyên văn như sau đây :
« Đại Hội Xứ Bộ Nam Califonia, Hoa Kỳ.
Đại Hội Xứ Bộ Nam Califonia vừa được tổ chức tại Santa Ana ngày 11 tháng 6 vừa qua với sự tham dự của toàn thể đoàn viên các Cơ sở Mặt trận tại miền Nam Cali; đặc biệt có sự hiện diện của chiến hữu Phan Vụ Quang, Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức, Tổng Vụ Hải Ngoại.
Sau phần nghi thức khai mạc, lúc 10 giờ sáng, là Lễ Tuyên Thệ gia nhập Mặt Trận cho tân đoàn viên và Lễ Tuyên Dương các chiến hữu xuất sắc trong những đợt công tác vừa qua.
Tiếp theo, chiến hữu Xứ Bộ Trưởng Xứ Bộ Nam Cali đã tổng kết những thành quả đạt được trong năm qua của Xứ Bộ, nêu lên một số ưu điểm cần phát huy cũng như các khuyết điểm cần khắc phục. Trong dịp này, chiến hữu Xứ Bộ Trưởng đã tuyên bố phát động Chiến Dịch Một Vỉ Thuốc Cho Kháng Chiến Quân, trên toàn miền Nam Cali. Được biết, chiến dịch được mở ra nhằm mục tiêu tiếp vận cho anh chị em kháng chiến quốc nội, đồng thời mở rộng địa bàn hoạt động của các Cơ sở Mặt Trận thuộc Xứ Bộ.
Buổi chiều, toàn thể Đại Hội đã sôi nỗi thảo luận về những phương án công tác được các Chi Bộ kiểu mẫu đề nghị nhằm mục đích hoàn thành tốt đẹp Chiến Dịch Một Vỉ Thuốc Cho Kháng Chiến Quân”.
Sau đó, chiến hữu Vụ Trưởng Vụ Tổ Chức cũng sinh hoạt với Đại Hội về một số đề tài đấu tranh.
Kết thúc Đại Hội là phần đóng góp ý kiến và chia xẻ kinh nghiệm từ thực tế đấu tranh trong những công tác đã qua. Đại Hội Xứ Bộ Nam Cali, bế mạc lúc 6 giờ chiều cùng nhau nỗ lực thực hiện những công tác sắp tới để đưa công cuộc đấu tranh giải phóng đất nước lên một giai đoạn mới. ( Bài báo có đăng kèm theo một tấm hình sinh hoạt).
Ngô Từ Nam ghi.
Đọc lại cái “ Bản tin” trên, chắc nhiều người còn nhớ vào thời điểm ấy. Khi “Mặt trận Hoàng Cơ Minh phát động “ Chiến Dịch Một Vỉ Thuốc Cho Kháng Chiến Quân”. Có rất nhiều cụ bà đã vì lòng thành thực, nên đã đi đến các phòng mạch của Bác sĩ để khám bệnh và mua thuốc, rồi mang đến các “Chi bộ” của Mặt trận những vỉ thuốc Tây như: thuốc giảm đau, thuốc chống sốt, thuốc trị tiêu chảy... Nhưng các cụ đã không ngờ được là họ đã được nghe những lời vàng ngọc của các “ông kháng chiến” rằng: “ Quân kháng chiến của mặt trận thì ở tận trong quốc nội, nghĩa là quân ta hiện ở trong nước Việt Nam; mà đồng bào cho kháng chiến những vỉ thuốc thì rất khó chuyển về trong nước. Vì thế, chúng tôi xin đồng bào hãy hiến tặng bằng tiền, để Mặt trận sẽ mua thuốc men ngay tại quốc nội, và chuyển đến cho kháng chiến quân, như thế được dễ dàng hơn”.
Như vậy, nói tóm lại là “ Mặt trận” chỉ quyên tiền mà thôi. Còn những chiến dịch này, chiến dịch kia, thì chỉ là những Chiến Dịch Bịp. Còn một điều nữa, ấy là trong cái “ Bản tin” trên còn có cái câu: “ Nêu lên một số ưu điểm cần phát huy cũng như các khuyết điểm cần khắc phục”. Sao nghe nó giống y những lời của “ Ban Giám Thị-Cán bộ Giáo dục-Cán bộ An ninh- Cán bộ Quản giáo- Cán bộ Trực trại trong những lần “ sinh hoạt” trong “ trại cải tạo” vậy ???.
Nên nhớ, khi “Mặt Trận” phát động “Chiến Dịch Một Vỉ Thuốc Cho Kháng Chiến Quân”vào tháng 6 năm 1989, là lúc, “Một tướng ( Hoàng Cơ Minh) đã hùng dũng xông vào nơi cửa ải; còn hai quân đều lăn lóc bãi san hà”. Nghĩa là ông Hoàng Cơ Minh đã chết, nhưng “ Mặt trận” vẫn phát động chiến dịch quyên tiền cho “ kháng chiến quân”. Và chắc mọi người còn nhớ, vào thời điểm ấy, chính Mặt Trận đã công bố là có “ Mười ngàn kháng chiến quân ”. Vì thế, nhân đây, chúng tôi yêu cầu Mặt Trận-Việt Tân hãy trả lời cho đồng bào ở trong và ngoài nước đều được biết số phận của “ mười ngàn quân” này hiện giờ họ sống, chết ở nơi nào ???. Nếu không có số kháng chiến quân này, thì Mặt Trận-Việt Tân phải thú nhận rằng Kháng Chiến Bịp, ngược lại nói không bịp thì Mặt Trận-Việt Tân đã làm gì với mười ngàn người này ??? Mặt Trận-Việt Tân đã nộp mạng tất cả cho Việt cộng, hay đã giết chết sạch “ Mười Ngàn Kháng Chiến Quân” để bịt miệng vì sợ họ sẽ nói ra những sự thật về những hành vi “Kháng Chiến Bịp”???
Mặt Trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân đã làm băng hoại tất cả niềm tin của đồng bào.
Người Việt chúng ta, từ xưa-nay và mãi mãi, chắc không ai có thể phủ nhận được những lời của cổ nhân đã dạy : « Niềm tin dời được cả núi ».
Sau ngày 30-4-1975, khi Quốc phá gia vong. Hàng triệu người dân Việt đã bị đọa đày ở trong và ngoài nhà tù của Việt cộng ; mọi người ai ai cũng muốn thoát khỏi gông cùm cộng sản. Biết rõ những hoài mong của đồng bào ở tại hải ngoại đang hướng vọng về nơi cố quốc. Vì thế, ông Hoàng Cơ Minh là người đã tiên phong mở màn « Kháng Chiến » bởi ông thấu suốt được tâm lý của đồng bào; họ là những người mới rời xa đất nước, họ tha thiết muốn được trùng phùng với những người thân của họ ở trong và ngoài các nhà tù của Việt cộng, hoặc đang sống ở những nơi rừng thiêng, nước độc tại các « Vùng kinh tế mới ».Lúc ấy, hầu hết họ đều vọng tưởng đến quê nhà.
Chính vì thế, khi nghe lời kêu gọi : « Đóng góp cho Quỹ Kháng Chiến Quốc Nội » thì với niềm tin phục Quốc, nên mọi người không cần phải suy nghĩ gì cả, mà họ sẵn sàng nhịn ăn, nhịn tiêu để đóng góp cho « Quỹ Kháng Chiến ». Để rồi cho đến hôm nay thì niềm tin của đồng bào đã mất, khi tất cả đều đã biết rõ những trò gian manh, lường gạt của băng đảng Hoàng Cơ Minh. Bởi vậy, từ đó đồng bào đã không còn tin vào một tổ chức nào dù có thành tâm phục quốc.Điều đó, cũng có nghĩa : Niềm tin đã mất thì khó có thể dời được núi.
Bây giờ, chúng tôi xin trở lại với tên diệp viên cộng sản Nguyễn Chí Thiện của băng đảng Mặt Trận-Việt Tân. Theo chính những lời thơ của tác giả Thi Tập Vô Đề thì bị « ho lao, thổ huyết » ; ngoài ra, tôi cũng đã tìm thấy thêm những lời thơ như sau :
« Cửa đời muôn ngã chẹn
Lao tù chêm thêm then
Sao quên những chân trời sai lỗi hẹn
Cho tâm tình sâu lắng dứt cơn hen!”
(1970)
Đọc qua những lời thơ trên, tôi chắc ai cũng biết rằng cho đến bây giờ trên thế giới này cũng chưa nước nào có thứ thuốc gì để chữa dứt hẳn được căn bệnh hen-suyễn, mà chỉ có thể làm hạ cơn hen-suyễn mà thôi. Như vậy, thì Nguyễn Chí Thiện hiện nay có bệnh hen hay không ??? và nếu có, thì kể từ năm 1970 cho đến nay, đã 38 năm, thì chắc chắn bệnh đã nặng lắm rồi, phải thở bằng bình dưỡng khí, hoặc ít ra thì lúc nào cũng phải thủ sẵn trong người một trong những loại bình thuốc xịt làm giản nở phế quản, để mỗi lần lên cơn hen-suyễn là phải xịt thuốc ngay vào cuống họng, nếu không thì phải tắt thở.
Riêng bệnh ho lao, ai cũng biết lao phổi có nhiều nguyên nhân. Nhưng đã ho lao-thổ huyết cả cốc; thì theo tôi, không phải là loại lao phổi thông thường, mà đó là một bệnh lao phổi do trực khuẩn Koch gây nên. Bệnh nhân đã ho lao-thổ huyết, thân thể chỉ còn “ Xương với da một dúm, Đi đứng lờ đờ, xanh bủng, mắt mờ run”.thì đó là lúc căn bệnh đã phát tác đến thời kỳ cuối cùng. Đây là thể nặng nhất trong các loại lao, phát tác từ 80% đến 90% chủ yếu ở nhu mô phổi; số còn lại chúng gây hại cho các bộ phận khác như màng não, xương khớp, hạch, thận, ruột, da... Căn bệnh này, đối với y học ngày nay thì chữa lành một cách dễ dàng ; nhưng phải được phát hiện sớm. Riêng trường hợp của Nguyễn Chí Thiện, kể cả những người Việt ở vào thế kỷ trước, nhất là đang sống tại Việt Nam mà đã bị căn bệnh này; thì chỉ có một con đường là đi đến nghĩa địa.
Chúng tôi vẫn nhớ những bệnh nhân và cũng là tù nhân của “ Trại cải tạo T.154, Tiên Phước, Quảng Nam. Những người này, sau khi đã được phái đoàn của Viện Bài Lao từ Đà Nẵng lên trại để lấy đàm về thử nghiệm. Sau khi định bệnh là lao phổi, thì họ phải ở trong “ nhà cách ly”, vì đây là một bệnh truyền nhiễm; mà Y Sĩ Trung Tá Phùng Văn Hạnh đã là một chứng nhân tại trại cải tạo; vì ông từng khám bệnh và điều trị cho họ bằng những viên thuốc ... Xuyên Tâm Liên trị bá bệnh; do “Cán bộ y tế”cấp phát. Vì thế, tất cả những bệnh nhân này đều lần lượt chết sau thời kỳ cuối của căn bệnh. Bác sĩ Phùng Văn Hạnh là người Quảng Nam, anh là một người thân thiết của chồng tôi và là nghĩa huynh của tôi, anh ấy và chúng tôi đã từng chia xẻ với nhau về mọi mặt lúc còn ở trong nhà tù cải tạo. Trong thời gian ở trong nhà tù Bác sĩ Phùng Văn Hạnh chỉ được làm công việc Y tế một thời gian ngắn. Sau đó, công an trại đã buộc anh hàng ngày phải leo lên rừng để mót sắn. Mót, nghĩa là phải tìm đến những đám sắn đã nhổ xong, để đào bới những củ sắn còn sót lại, tuyệt đối không được vào những đám sắn còn nguyên mà nhổ; rồi gánh về kho lương thực để cân, với tiêu chuẩn mỗi ngày phải 70 ký hoặc hơn; nhưng không được thiếu.Hiện nay, anh Phùng Văn Hạnh cùng Vợ là chị Bạch Nhạn đang có mặt tại Montreal, Canada. Anh chị Bác sĩ Phùng Văn Hạnh thường cho chúng tôi những lời khuyên quý báu. Chúng tôi chẳng bao giờ dám quên.
Nhưng những người thân của chúng tôi không phải ai cũng giống như Bác sĩ Phùng Văn Hạnh; vì khi vừa viết xong bài thứ 3, thì có một người thân khác của chúng tôi đã ba lần gọi điện thoại đến cho chúng tôi và đã nói rất nhiều chuyện, mà toàn những điều không thể chấp nhận được; song ở đây, tôi chỉ ghi lại một điều mà người ấy đã nói như sau:
“Anh cũng không tin Nguyễn Chí Thiện là tác giả của tập thơ Hoa Địa Ngục, và những điều em viết về Kháng chiến Quốc nội tại quê hương của mình, của Mặt Trận-Việt Tân là đúng; nhưng em không nên viết ra, em phải ngưng ngay ở bài số 3...Em có thấy Nguyễn Chí Thiện đã nói gì, làm gì có hại cho người Quốc Gia hay chưa ? Mình biết người ta là cộng sản, thì tại sao mình không lôi kéo họ về phía mình, mà em cứ đẩy người ta về phía cộng sản...”.
Nghe những lời vàng ngọc ấy, sao nó giống y những điệp khúc ở mấy cái diễn đàn, tôi thật sự thấy buồn, bởi không hiểu được có một cái gì đã khiến anh phải khiếp nhược đến như thế ??? Thật vô cùng thảm hại, sống tại hải ngoại, mà còn kém hơn những người sống dưới chế độ của cộng sản Hà Nội !!! Là một giáo sư, một người cầm bút, nhưng có miệng mà không dám nói lên lẽ thật, có sẵn bút trong tay mà không dám viết lên những điều mình nghĩ ???!!! Mà không biết chừng, mai mốt đây, rồi anh cũng sẽ vẽ những bài để bênh vực Nguyễn Chí Thiện. Nếu quả đúng như vậy, thì tình huynh đệ chưa chắc sẽ còn trọn vẹn như đã có từ bao nhiêu năm qua. Xin những người thân của chúng tôi, kể cả ruột thịt, hãy hiểu cho rằng: Từ lúc chào đời, trái tim bé nhỏ của tôi vốn đã nép mình ở phía dưới của khối óc.
Tôi không biết trên đời này có bao nhiêu kẻ vì ngây thơ mà đã nghĩ đến chuyện lôi kéo những tên điệp viên, những tên nội gián của cộng sản Hà Nội về phía người Quốc Gia. Nên nhớ, ngày xưa cả hai nền Cộng Hòa Việt Nam đều có Chính Sách Chiêu Hồi. Nhưng thử hỏi đã có được bao nhiêu người chiêu hồi thật ???. Chúng tôi thành thật xin lỗi các vị đã thực sự đã trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia, các vị đã từng sinh-tử cùng Quân-Dân Miền Nam Tự Do; điều đó, đã chứng minh được những tấm lòng sắt son của các vị. Nên ở đây, tôi chỉ nói đến một thiểu số mà trước ngày 30-4-1975, đã có những tên cộng sản từ nơi rừng núi sống đời kham khổ với cơm nắm, sắn, khoai chấm muối nên đã ra “ chiêu hồi”; được chính quyền Quốc Gia cho làm việc ngay tại Trung Tâm Chiêu Hồi, hàng tháng được lãnh lương với đời sống đầy đủ. Nhưng sau ngày 30-4-1975, thì chính những tên “ chiêu hồi” này đã công khai trở thành những tên cán bộ cộng sản đủ cấp. Còn hiện nay, tên gián điệp cộng sản Nguyễn Chí Thiện và đồng bọn, trong đó, có những kẻ từng được ăn cơm Quốc Gia mới có được những học vị như ngày nay, tất cả đang sống tại hải ngoại, chúng đều sống trong sung sướng, đầy đủ về mọi mặt, chứ có ăn cơm nắm, sắn, khoai chấm muối đâu mà chúng phải chiêu hồi ??? Ngoài ra, còn vì nhiều nguyên do khác nhau, nên cho dù có muốn chúng cũng không bao giờ đứng về phía người Quốc Gia; chỉ tại chúng ta không nghĩ ra điều ấy mà thôi.
Viết đến đây, tôi bỗng hồi tưởng về một thời còn ở quê nhà, tôi nhớ đến những con rắn lục; khi chúng nằm trên thân cây, ẩn mình trong những tàn lá xanh, nên khó có ai nhìn thấy, vì thân mình của nó cũng có mầu xanh của lá, và trông nó cũng hiền lành, nên ít ai chịu đánh đuổi nó. Nhưng nếu ai chịu khó nhìn kỹ, thì sẽ thấy ở phía dưới cái bụng màu xanh nhạt của loài rắn độc này, rõ ràng nó có một đường sọc màu đỏ bằng chiếc đầu đũa nằm ở giữa bụng của nó; vì thế khi nó bò, hoặc nằm trên thân cây khó phân biệt giữa rắn độc và lá xanh. Bởi nó đã giấu mình dưới cái vỏ bọc mầu xanh cùng với mầu xanh của lá. Song nó không hề hiền một tí nào cả; bởi nó là loài rắn có một thứ nọc độc giết chết người. Loài rắn này, chúng luôn luôn ẩn mình trong đám lá xanh, cho đến một lúc nào đó, thật bất ngờ, nó sẽ tấn công con người bằng cái nọc nộc cũng từ chính cái miệng của nó, mà mỗi lần nó phát ra tiếng kêu, nhất là vào những buổi trưa hè; tiếng kêu của nó nghe réo rắt-êm đềm, như những tiếng sáo trúc. Lúc đó, những người bị nó tấn công, dù có biết mình ngu thì cũng đã quá muộn màng, vì nọc độc của loài rắn lục này đã chạy lan tràn khắp châu thân.
Vì vậy, tôi muốn nói tên điệp viên cộng sản Nguyễn Chí Thiện và đồng bọn cũng giống như những con rắn lục, chúng đang nằm ẩn núp dưới cái vỏ mầu xanh cùng mầu lá xanh của Người Việt Quốc Gia. Nếu chúng ta vì ngây thơ, hoặc thờ ơ, thì chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta sẽ từ tê liệt cho đến chết, bởi những độc chất từ cái nọc độc của chính những con rắn lục mà chúng ta đã từng nuôi dưỡng nó.
Viết đến đây, chúng tôi được biết Nguyễn Chí Thiện sau khi đến thăm tòa soạn Việt Báo, thì Nguyễn Chí Thiện đã quyết định tổ chức họp báo; mà theo tác giả Trương Minh Hòa đã viết “ Việt Báo Là Đầu Cầu Giao Lưu Văn Hóa Hải Ngoại”, chắc là đã được “ cấp trên bồi dưỡng nghiệp vụ”; thì chắc chắn sẽ có những trò gian trá, ma mãnh, khó lường trước được; vì đã có đạo diễn, mà diễn viên Nguyễn Chí Thiện đã được tập dượt từ bấy lâu nay. Có một điều chắc chắn là những ai đến đó chỉ là để nghe Nguyễn Chí Thiện trình diễn những màn bịp. Tuyệt đối, không phải là để gặp hoặc nghe tác giả của Thi tập Vô Đề nói chuyện. Bởi, tác giả của Thi tập Vô Đề đã chết từ rất lâu như tôi đã viết qua bài số 3. Hoặc giả, nếu còn sống sót; thì từ năm 1962 cho đến nay năm 2008, đã ngót 46 năm qua, với không biết bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo, với thân hình như một bóng ma trơi ; thì cũng chỉ hoàn toàn là một phế nhân sống đời thực vật. Vì chính tác giả của Thi tập Vô Đề kể từ năm 1962, đã cho chúng ta biết:
“Con người ta xương da một dúm
Đi đứng lờ đờ, xanh bủng, mắt mờ run
Bóng hình tôi ho ra máu, lưng gù
Thịt bắp tiêu dần xương với da
Chân vỡ sưng, cùm nhay lỡ loét
Cặp mắt mờ run, lóa cả rồi”
Vì để biết thêm về Nguyễn Chí Thiện, tôi đã bỏ ra rất nhiều thời giờ, để lục tìm ra được nhiều số báo Văn Nghệ Tiền Phong và nhiều tài liệu về băng đảng Hoàng Cơ Minh-Việt Tân; chúng tôi sẽ lần lượt đưa lên mặt báo; tiện dây, tôi xin trích một câu ngắn trong bài phỏng vấn: Nguyễn chí Thiện đã trả lời ông Bùi Dương Liêm, đã đăng trên Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong nơi trang 71, số 479, từ ngày 01-15-01-1996, như sau:
“ ...Vào năm 1956, đã tốt nghiệp Trung học, tức là hết lớp 12, sau đó bị bệnh phổi theo gia đình di chuyển xuống Hải Phòng. Thời gian từ năm 1956 đến năm 1961 chỉ nằm nhà đọc sách. Đọc tác phẩm của Pháp, Nga, Anh, Mỹ ...”.
Thật là một điều khó tin, vì vào năm 1956 đến năm 1961, tại miền Bắc với bao nhiêu những màn đấu tố từ Nhân Văn Giai Phẩm cho đến Cải Cách Ruộng Đất mà có nhiều sách ngoại ngữ như thế hay sao ??? Còn về đậu Tú tài Pháp, thì mới đây, Thiện đã nói chỉ đậu Tú tài 1.Và như chính Nguyễn Chí Thiện đã nói, thì rõ ràng Nguyễn Chí Thiện không có bị tù vào năm 1961 như Thiện từng nói.( Những điều này chỉ có ông Việt Thường là người trả lời một cách chính xác mà thôi).
Thế nhưng, những dòng thơ mà chúng tôi đã trích trên đây, là do tác giả của Thi tập Vô Đề đã viết ra từ năm 1962 đến năm 1970. Nguyễn Chí Thiện đúng là một tên vô cùng láo khoét.
Và vừa rồi tôi có đọc bài thơ mang tựa đề: “Thách Nguyễn Chí Thiện” của Giáo Sư-Nhà Văn-Nhà Thơ và là Dân Biểu Trần Đình Ngọc. Theo như những điều kiện mà Giáo Sư Trần Đình Ngọc đã viết qua những dòng thơ. Nếu là một Thi tài ( chứ không phải là tác giả của Thi tập Vô Đề) thì tại sao Nguyễn Chí Thiện không ”tỉ thí”cùng Giáo Sư Trần Đình Ngọc ???
Song nếu Nguyễn Chí Thiện chấp nhận tỉ thí cùng Giáo Sư Trần Đình Ngọc, là để chứng minh về những bài thơ và những bài viết của Nguyễn Chí Thiện tại hải ngoại là do Thiện viết. Bằng không thì những bài viết, sách, truyện cũng như Hạt Máu Gì mang tên Nguyễn Chí Thiện cũng đều do người khác viết cả. Nhưng phải nhớ cho kỹ là chỉ Nguyễn Chí Thiện tỉ thí với Giáo Sư Trần Đình Ngọc, chứ không bao giờ có tác giả của Thi tập Vô Đề tỉ thí với Giáo Sư Trần Đình Ngọc. Bới tác giả của Thi tập Vô Đề đã chết từ rất lâu trong ngục tù tăm tối của cộng sản Hà Nội.
Và để thêm một bằng chứng cụ thể của một trong vô số những trò gian manh-lừa bịp của băng đảng Mặt Trận-Việt Tân. Trong đó có việc bảo vệ bằng mọi cách cho tên điệp viên cộng sản Nguyễn Chí Thiện. Chúng tôi xin đính kèm một bản ” Thông Báo”như sau đây:
“Thông Báo của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam-Tổng Vụ Hải Ngoại-Văn Phòng Tổng Vụ Trưởng.
Thông Báo của Tổng Vụ Hải Ngoại.
Ngày 01 tháng 12 năm 1987. Do Tổng Vụ trưởng Tổng Vụ Hải ngoại. Ủy Viên Hội Đồng Kháng Chiến Toàn Quốc: Nguyễn Kim Ấn Ký.
Qua bản “Thông Báo” này, điều thứ tư, ở phần cuối đã viết:
“ Thứ tư, Chiến hữu Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn bình an, và đang lãnh đạo công cuộc đấu tranh giải phóng Tổ Quốc Việt Nam. Mặt Trận đã có những biện pháp để đồng bào khắp nơi ở trong nước đều được biết rõ về sự kiện này hầu vững tin vào công cuộc đấu tranh tất thắng của chúng ta”.
Kính mời quý độc giả công tâm, ở trong và ngoài nước hãy cùng đọc bản “Thông Báo” này và cùng suy gẫm.
Quý độc giả vừa đọc xong bản «Thông báo » của Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tiền thân của đảng Việt Tân. Chúng tôi tự thấy không cần phải nói thêm điều gì nữa cả. Bởi nghĩ rằng mọi người ai cũng có một bộ óc để suy xét. Vì vậy, chỉ cần đọc qua, là quý vị đã nhận chân được mọi vấn đề.
Tuy nhiên, nếu vì một lẽ nào đó, mà đã có những người đã cam tâm đi làm chứng dối, thì họ cũng như những tên điệp viên cộng sản như băng đảng Mặt Trận-Việt Tân. Tất cả đều giống y như : « Chiến hữu Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn bình an, và đang lãnh đạo công cuộc đấu tranh giải phóng Tổ Quốc Việt Nam ».
Đến đây, bài viết đã dài ; mà những tài liệu về Mặt Trận-Việt Tân và tên điệp viên cộng sản Nguyễn Chí Thiện cùng đồng bọn vẫn còn quá nhiều ? Vì thế, chúng tôi phải tạm dừng lại nơi đây.Nhưng không quên nhắc nhở cho Mặt Trận-Việt Tân là chớ bao giờ đòi « Giải phóng Tổ Quốc Việt Nam ». Vì chỉ có dân tộc Việt Nam mới cần được giải phóng.
Xin tái ngộ quý độc giả ở bài số 5 :«Kháng Chiến Quốc Nội-Kháng Chiến Cửu Long ».
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền