Vạch mặt bọn Cộng Sản gian manh đang núp bóng Người Quốc Gia-Tỵ Nạn
- Bài 1 -
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Cho đến hôm nay, với tuổi đời đã già hơn nửa thế kỷ. Nhưng những điều tâm nguyện của ngày xưa, khi còn trẻ tôi vẫn luôn ghi nhớ. Thưở ấy, từ lúc biết đặt ngòi bút để viết một bài đầu tiên và đã gửi đến Tòa Báo Văn Nghệ Tiền Phong; vào « Trang Của Lính » do Nữ Sĩ Lý Thụy Ý phụ trách, là để viết cho lính đọc. Rồi từ đó, tôi cũng đã tâm nguyện rằng: Suốt đời tôi, nếu tôi được cầm bút, thì tôi sẽ viết cho mọi người đọc. Viết với tất cả tâm thành và trung thực.
Thế rồi, theo vận nước, thân phận mình cũng đã phải trôi theo những phong ba, thăng trầm, hòa theo những dòng máu lệ thống hận của người dân Việt, khi đất nước Việt Nam Cộng Hòa đã rơi vào tay của Bạo quyền Cộng sản.
Từ ngày chúng tôi liều chết bồng bế các con lên tầu vượt biển. Sau khi đã đến bến bờ tự do, tôi may mắn là đã được tái cầm bút cũng trên Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong, do ông Hồ Anh Nguyễn Thanh Hoàng làm chủ nhiệm ; để viết về những cảnh bị đọa đày, khốn khổ của những người tù cải tạo ; cũng như những cảnh sống thê lương của đồng bào ruột thịt ở tại quê nhà.
Bởi những đau thương ngày cũ, nó đã khắc cốt, ghi tâm cho đến phút cuối của cuộc đời mình. Vì vậy, tôi không bao giờ chấp nhận những kẻ đã từng làm cộng sản, đang làm cộng sản, hoặc có những việc làm có lợi cho cộng sản Việt Nam; dù kẻ đó, có là người thân thiết của chúng tôi.
Đã từ lâu, chúng tôi nhận thấy những việc làm của Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ tại Pháp Quốc thật là hữu ích. Tôi đã cất giữ những tờ «Định Hướng » riêng ở một ngăn tủ, vì sợ hư hỏng, thất lạc. Chúng tôi luôn quý trọng Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc. Nhưng, giờ đây tôi lại vô cùng thất vọng, khi đọc bài viết của Nhà Báo Trương Minh Hòa và Nhà báo Trần Thanh, vì biết đến cái: «Dự Án Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » của Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ.
Tôi vốn là một con người luôn luôn nghiêm khắc với chính mình. Bởi thế, khi viết về bất kể điều gì, tôi cũng đều phải cân nhắc trước sau. Tôi đã tự vấn: Tại sao Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc lại có thể xem thường điều khinh-trọng ???
Tôi nhớ trước đây, trong Khóa Đại Học Hè vào tháng 8-1998, tổ chức tại Nancy ( Pháp). Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ đã mời Giáo sư Lê Hữu Mục làm « Thuyết trình viên » về cuốn sách do ba tác giả: Đặng Quốc Cơ- Phạm Thị Nhung và Lê Hữu Mục cùng biên soạn đó là « Truyện Kiều Và Tuổi Trẻ ».
Cũng chính trong cuốn sách « Truyện Kiều và Tuổi Trẻ » này mà tôi đã biết thêm về ông Giáo sư Lê Hữu Mục, do chính ông viết ở chương đầu trang X ; khi nói về Đức Cha Ngô Đình Thục đã phản đối về việc giảng dạy Truyện Kiều như sau:
( Đức Cha)… không ngớt được phát ra một cách hung hãn trái ngược hẳn với nét mặt hiền lành và tác phong của Đức Cha vẫn có. Ở hàng ghế giáo-sư, các anh Lê Tuyên, Nguyễn Hữu Trí, Tôn Thất Hanh v.v…yêu cầu tôi lên tiếng… »
« Các anh Lê Tuyên - Tôn Thất Hanh ». Ôi ! Hai từ « các anh » sao nghe mà nó thân thiết - êm đềm đến thế. Trong khi đa số người Việt chúng ta ai cũng biết hai tên Lê Tuyên và Tôn Thất Hanh là những tên đồng bọn với Hoàng Phủ Ngọc Tường-Hoàng Phủ Ngọc Phan-Nguyễn Đắc Xuân, Lê Văn Hảo… v.v… là những tên đao phủ thủ đã từng chặt đầu, cắt cổ những người dân vô tội, không phân biệt nam, phụ, lão, ấu trong Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân (1968) tại Huế.
Song tôi hoàn toàn hiểu được là giáo sư Lê Hữu Mục không thể gọi bằng một từ ngữ nào khác hơn vì « các anh Lê Tuyên- Tôn Thất Hanh-Lê Hữu Mục…» đều là « đồng môn » cả đó mà. Rồi tôi lần dỡ đến trang sách số 689-690, của « Truyện Kiều Và Tuổi Trẻ », thì tôi lại được đọc thêm những dòng của giáo sư Lê Hữu Mục đã viết, tôi xin trích lại nguyên văn như sau:
« Sau cùng, để chứng- thực tầm ảnh hưởng của chính-sách liên tôn, tôi xin đan cử một trường hợp cụ-thể liên-quan đến uy-tín càng ngày càng to lớn của Thiền-Sư Thích Nhất Hạnh về phương-diện truyền-bá đạo-pháp…. Bản thân tôi, tôi đã tham gia vào phong-trào liên tôn từ thời tôi dạy học ở Huế…anh em kết-nghĩa với chúng tôi: Thượng tọa Thích Trí Quang và giáo dân Lê Hữu Mục, chúng tôi kết-nghĩa tại chùa Từ Đàm… »
Đọc những dòng trên đây của chính « ông giáo sư » Lê Hữu Mục viết. Tôi chỉ còn biết kêu Trời. Bởi ông ta Lê Hữu Mục từng « kết-nghĩa » với « ông sư »Thích Trí Quang là một tên Cán bộ cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam- Đại Gian-Đại Ác..Còn « chùa » Từ Đàm là nơi đã đặt Tổng hành dinh của một điệp viên Việt cộng mang tên là Hoàng Tố Loan chỉ đạo tất cả. ( Để biết rõ điều này, xin hãy đọc cuốn sách « Biến Loạn Miền Trung » của tác giả Liên Thành, là một nhân chứng sống ; bởi tác giả Liên Thành là cựu Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên-Huế. Lại còn thêm Thích Nhất Hạnh của Làng Đỏ. Thảo nào, chả trách ông Lê Hữu Mục ngày xưa cứ chống phá Tổng Thống Ngô Đình Diệm đến cùng.
Nhưng chưa hết đâu. Tôi xin mời các bậc phụ huynh cùng đọc tiếp một đoạn nữa về cái « Lực Lượng Thiên Chúa Giáo Tiến Bộ » ở trang số 231; trong một tập tài liệu gần 1000 ( một ngàn trang) trang mà chúng tôi đang thủ đắc như sau:
« Ngày 15-11-1970, Giáo sư Nguyễn Văn Trung, một giáo dân, được bầu làm Chủ tịch Đoàn. Ông Trần Thúc Linh được bầu làm phó chủ tịch… Ngoài ra, có Linh mục Trương Bá Cần, Linh mục Phan Khắc Từ. Giáo dân gồm có: Lê Hữu Mục, Ngô Công Đức, Lý Chánh Trung, Lê Tuấn Nhậm, Đỗ Ngọc Long, Ngô Văn Ân, Nguyễn Tử Lộc, Nguyễn Văn Ngọc, Nguyễn Đức Quý.v.v… ».
Chúng tôi cũng xin nói rõ, không phải cho đến ngày 15-11-1970 ; mà từ cái gọi là « Lực Lượng Thiên Chúa Giáo Tiến Bộ » này nó đã bắt đầu thai nghén vào thời kỳ đầu tiên của Nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam. Đó là những năm 1957-1959 như báo « Thông Cảm » hoặc hai cuốn sách: « Hòa Bình Cho Con Người » do « Linh Mục » Trương Bá Cần và Trương Đình Hòe biên soạn và « Tìm Về Dân Tộc » của Giáo sư đảng viên cộng sản Lý Chánh Trung. Nhưng vào thời Đệ Nhất Cộng Hòa các tổ chức này khó công khai hoạt động. Vì thế, cho đến ngày 15-11-1970, nó mới đẻ ra được những con quỷ đỏ quái ác này. Chúng tôi cũng muốn công bố tập tài liệu trên ; song vì chưa đến lúc. Bởi vậy, chúng tôi đành phải xin lỗi quý độc giả mà chỉ trích đôi đoạn mà thôi. Và chắc quý vị đã thấy những tên đã nói ở trên đây, tất cả đều là cộng sản. Chính bọn chúng, là một trong những tên đã đồng lõa với bọn đâm thuê giết mướn đã giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng Bào Đệ là Ông Ngô Đình Nhu, làm sụp đổ Nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam ; để rồi sau đó, chúng ta đành phải chịu cảnh nước mất nhà tan. Hàng triệu người phải vào các nhà tù cải tạo ; và không biết đã có bao nhiêu người dân Việt ; trong đó, có những bé thơ đã chết phơi thây trên ngàn làm mồi cho loài điểu thú, hoặc đã vào bụng cá dưới lòng biển trên con đường trốn chạy cộng sản ??? !!!
Theo Nhà báo Trương Minh Hòa, thì cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này nó được thai nghén từ tháng 8-2000. Nhưng, theo tôi thì cái « Đại Học » này nó đã được thai nghén trong kỳ « Đại Học Hè » vào tháng 8-1998. Đó là thời điểm Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc đã mời ông Lê Hữu Mục sang Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ để « Thuyết Trình ». Tôi cũng nghĩ rằng , nếu cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này được hoàn tất ; thì « Giáo Dân » Lê Hữu Mục cũng sẽ CÓ-CHỨC to lắm ở trong cái Đại Hộc Máu này. Cũng như đã từng dính liền: Lê Hữu Mục- Ngô Công Đức-Lý Chánh Trung- Trần Thúc Linh…… năm nào vậy. Ngoài ra, sẽ có những ông « Gi…áo sư, B…ác sĩ, Ti…ến sĩ…ở các nước và tại Pháp. Những ông Tí-Cứt ( ý quên Trí Thức) này đang nằm chờ trong cái Hội Chiên Da Xào Thịt, cứ lâu lâu thì ngồi lại với nhau để cùng húp Phở Bò.
Vào « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » để làm gì ?
Chúng tôi là những người đang sống tại nước Pháp. Chúng tôi cũng biết, ở đất nước này đã có nhiều Trường Đại Học , mà người đứng tên lập ra là người bản xứ. Họ cũng được cấp giấy phép hẳn hoi. Người Việt mình cũng có một số con cháu vào đó học , phải trả học phí, nhưng sau khi ra trường, thì cầm cái bằng đó đi xin việc chẳng có nơi nào nhận cả. Lý do, là chính phủ không có công nhận những cái bằng đó. Đã có nhiều người Việt nói với tôi những điều mà con cháu họ đã nói với họ, nào là con tôi học ở Đại Học này, Đại Học nọ…Song tôi biết đa số họ không biết gì, vì con cháu họ đã giấu cha mẹ là chúng học không đủ điểm, không có trường nào nhận, nên phải vào mấy cái trường này. Để sau khi ra trường chỉ đi lấy le là « Giáo sư- Kỹ sư » chứ thực ra nó chẳng có giá trị gì cả. Có người còn « thi » trên bàn phím này, và đã in cái « Bằng Tiếng Anh Quốc Tế » từ trong cái máy này. Rồi đem treo trên tường của phòng khách nữa chứ.
Trở lại với cái trường « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại ». Tôi không biết trường này nói: « Để giúp đỡ thế hệ trẻ Việt Nam và những người mới đến » là làm sao ???
Tôi dám cả quyết rằng thế hệ trẻ sống hợp pháp tại Pháp. Ngay từ còn trong bụng mẹ cũng đã được hưởng tiền trợ cấp, đến khi sinh ra ; và từ lúc mới vào Mẫu giáo cho đến khi vào Đại Học, đều được chính phủ trợ cấp tiền bạc để ăn học và trả tiền nhà cho đến khi ra trường. Về Việt ngữ có Trường Đại Học Đông Phương tại Paris. Và ở các tường khác từ bậc Trung Học đã có dạy sinh ngữ Việt. Chúng tôi có năm đứa con ; và các con tôi đã vào các trường Đại Học danh tiếng, nên tôi biết rất rõ.
Một điều mà suốt bao nhiêu năm qua , trước khi các con tôi bước vào Đại Học, tôi luôn luôn nhắc nhở các con tôi:
Khi vào Đại Học các con chỉ biết cố gắng học hành ; và tuyệt đối không bao giờ tiếp xúc hoặc sinh hoạt với bất cứ một tổ chức nào của người Việt, dù là tổ chức sinh viên tại trường ; vì như vậy các con sẽ sa vào cạm bẫy của « Cao Trào Nhân Bản-Việt Tân-Viêt Cộng », để rồi sau đó phải đi vào con đường tội ác-bất nhân.
Đó là « thế hệ trẻ » tại Pháp . Còn « những người mới đến » là ai ??? Thì chắc chắn là những người đã đến Pháp bằng nhiều con đường khác nhau, nhưng chưa được hưởng được một quy chế nào của chính phủ ; nên mới cần đến cái « Đại Học » này. để được sống hợp pháp. Rồi sau đó, sẽ lấy cái « Bằng » nấu Phở Bò của Hội Chiên Da Xáo Thịt cấp, rồi đem treo ở phòng khách, để lấy le với những người không hiểu biết mà thôi. Mà cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này do ai tài trợ ??? Vì có tài trợ thì mới hoàn thành được. Ai cũng đều biết, một khi có trường « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » thì trường phải có Cư xá cho sinh viên và tất nhiên phải thu tiền. Ngoài ra, còn những chi phí khác như: Điện, gaz, máy sưởi, nước nóng, nước lạnh …nhiều thứ lắm. Vậy tổ chức nào, ông tỷ phú nào chịu tài trợ cho cái « Đại Học » nầy ??? Và bù lại thì những kẻ tài trợ kia sẽ được những cái gì ???
Chúng ta nên biết hiện nay đã và đang có những tổ chức kinh tài của Việt Tân-Việt Cộng, dưới nhiều hình thức khác nhau ; chúng đều mang danh nghĩa là « Làm Văn Hóa- Xã Hội-Từ Thiện ». Song mục đích chính là thu tiền của những người ngây thơ và để rữa tiền cho Việt Cộng.
Đôi lời tâm huyết:
Người Việt ta thường nói:«Có còn hơn không ». Nhưng theo tôi: Không Còn Hơn Có.
Bởi, nếu có bất cứ một thứ gì mà không dùng được, đôi khi còn độc hại nữa. Thì thà là không có. Tôi hiểu những khó khăn của Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc. Nhưng tôi muốn nói với Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc rằng: Đừng vì một lẽ gì mà nối giáo cho giặc. Đừng đầu độc lớp trẻ bằng những viên thuốc vô cùng độc hại, mà nó đã được dán lên bằng những nhãn hiệu khác nhau, với nhiều màu sắc vô cùng đẹp đẽ và đã được bọc những lớp đường phèn ngọt lịm.
Một lần nữa tôi xin Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc đừng « Vì Lợi Ích Mấy Năm Mà Trồng Người » vậy.
Trên đây là những điều tôi muốn nói về cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại ». Và bây giờ tôi xin dừng lại nơi đây. Hẹn tái ngộ quý độc giả ở những bài kế tiếp. Tôi sẽ tiếp tục vạch trần những bộ mặt thật của Nguyễn Đan Quế cùng với « Tài Liệu Tối Mật » của cái gọi là «Cao Trào Nhân Bản » ; và Đoàn Viết Hoạt- Nguyễn Chí Thiện- Bùi Tín- Vũ Thư Hiên…
Xin tái ngộ quý độc giả ở bài số 2
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền